Thật ra, định nghĩa hạnh phúc có thể rất đơn giản: Chỉ là một gia đình hòa thuận, trong gia đình có người mà mình yêu thương.
Câu này, nói ra thật đơn giản nhưng đáng để mọi người suy ngẫm.
Trên thực tế, trong cuộc sống này có rất nhiều người chưa bao giờ hiểu rằng, họ dành cả cuộc đời để theo đuổi hạnh phúc nhưng không biết thế nào mới được xem là hạnh phúc thực sự.
Tôi từng đọc một câu chuyện thế này:
Một chú cún con hỏi mẹ của nó rằng: “Mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu vậy ạ?”
Chó mẹ trả lời: “Hạnh phúc nằm ở trên đuôi con đấy”. Thế là, chú cún con không ngừng đuổi lấy đuôi của mình, nó muốn bắt được cái đuôi của nó, và xem ra hạnh phúc trông như thế nào.
Nhưng cuối cùng, chú cún con đã phát hiện ra rằng, dù làm bất cứ cách nào đi chăng nữa, nó vẫn không bắt được hạnh phúc trên cái đuôi của nó. Con vật cứ loanh quanh một chỗ, cuồi cùng bị chóng mặt và choáng váng.
Vì thế nó liền kể cho mẹ nghe phiền não của bản thân. Chó mẹ không nhịn được cười, nhìn con và nói: “Con à, đừng có cố đuổi theo cái đuôi của con, chỉ cần con tiếp tục tiến về phía trước, hạnh phúc sẽ mãi mãi đi theo con từ phía sau.”
Và câu chuyện này đã gây ấn tượng đối với tôi, nó khiến cho tôi hiểu rằng thật ra mỗi người đều có hạnh phúc nhưng quan trọng là mọi người có nắm lấy được hạnh phúc hay không?
Hạnh phúc bền vững nhất, quý giá nhất
Thật ra hạnh phúc rất đơn giản, chỉ là một gia đình hòa thuận, trong gia đình có người mà bạn yêu thương, cùng ăn 3 bữa cơm, cùng nhau trải qua những ngày rất đỗi bình thường.
Hạnh phúc là khi bạn tan làm, vừa bước ra khỏi phòng làm việc, bạn biết mình nên đi về đâu; khi màn đêm buông xuống, bạn biết sẽ có một ngọn đèn vì bạn mà tự sáng lên; khi đang cảm thấy bụng đói cồn cào, bạn biết rằng đã có một bữa cơm thịnh soạn đang chờ đón mình.
Hạnh phúc lớn nhất của một người không gì khác ngoài việc có một cõi đi về khiến ta cảm thấy ấm áp và an toàn.
Vì thế, hạnh phúc quý giá nhất, khiến chúng ta không được xem nhẹ nhất chỉ là có nhà để về, có người chờ đợi, có cơm để ăn mà thôi.
Cách đây vài năm, tôi có xem qua một bộ phim có tên là: “Bắt tôi nếu bạn có thể”.
Nội dung của bộ phim kể về một thiếu niên dưới 18 tuổi bị ảnh hưởng nặng nề từ việc ly hôn của cha mẹ mình. Anh cô đơn buồn bã rời quê hương và bắt đầu làm một số séc giả để lừa tiền mặt.
Nhân vật chính rất thông minh và chẳng khác nào một thiên tài, nhưng anh ta đã không sử dụng sự tài hoa của mình một cách phù hợp.
Thay vào đó, anh ta ngày càng lấn sâu vào và không có đường lui, anh ta đã thực hiện các hoạt động lừa đảo ở 50 tiểu bang ở Hoa Kỳ và 28 quốc gia trên thế giới với tổng số tiền lên tới 6 triệu USD.
Trong trận chiến với cảnh sát, anh ta trốn thoát hết lần này đến lần khác, trở thành tội phạm trẻ nhất trong danh sách truy nã ở Hoa Kỳ trong những năm qua, và là tên tội phạm khiến cảnh sát đau đầu nhất.
Nhưng dù nhận được rất nhiều tiền, anh ta không vui. Vì vậy, mỗi dịp Giáng sinh, khi cô đơn, anh ta sẽ gọi cảnh sát Shafer để cử cảnh sát đến bắt mình, để giải tỏa sự trống rỗng và cô đơn của anh ta.
Cuối cùng, vì mệt mỏi khi chơi trò mèo bắt chuột với cảnh sát, cuối cùng anh ta đã để lại manh mối khi và cố tình gọi cảnh sát Shafer vào ngày Giáng sinh để cảnh sát bắt được mình.
Và mong muốn cuối cùng của anh trước khi vào tù là có thể được trở về nhà.
Vào đêm Giáng sinh khi có tuyết rơi trắng xóa, anh đứng ngoài cửa sổ và nhìn vào ngôi nhà sáng đèn ấm áp. Bức tranh hạnh phúc của gia đình chợt hiện ra và chính lúc đó, giọt nước mắt hối hận lăn trên gò má.
Cuối cùng, nhân vật chính cũng đã hiểu những gì anh ta nên theo đuổi. Đó là một gia đình ấm áp và tràn đầy yêu thương.
Chỉ khi một người trải qua nhiều việc và quay trở lại trạng thái chất phác nguyên sơ lúc ban đầu, họ mới hiểu rằng hạnh phúc chỉ đơn giản là như vậy.
Lỡ một chuyến xe, chúng ta còn có chuyến sau để chờ. Tiền bạc tiêu hết, chúng ta còn có thể kiếm lại được. Riêng chỉ có gia đình và người nhà là duy nhất, không thể thay thế.
Nhà là điểm khởi đầu cho sinh mệnh của một con người, cũng là điểm kết thúc, là chốn trở về của linh hồn và thể xác của mỗi con người.