Bạn bè, thầy cô tiếc thương chàng trai 23 tuổi qua đời vì ung thư máu: “Cuộc đời này em đã đủ rực rỡ và làm những điều phi thường rồi!”

“Sẽ luôn có cách để tiếp nối một cuộc đời”

Những ngày đầu tháng 4, gia đình xin đưa em Đỗ Danh Hường, 23 tuổi, cựu sinh viên Đại học Văn hóa Hà Nội về nhà, sau thời gian chiến đấu với ung thư máu – lơ xê mi cấp thể M7 (thể hiếm).

Sau khi truyền hóa chất đợt 1, bệnh tình của Hường xuất hiện biến chứng nặng hơn, phải vào phòng cấp cứu. Mọi người đều cầu nguyện và mong chờ một phép màu đến với chàng trai ngoan ngoãn và đa tài. Tuy nhiên, vào trưa 10/4, Hường đã trút hơi thở cuối cùng bên mẹ và những người thân yêu trong gia đình, để lại niềm tiếc thương vô hạn cho những người ở lại.

Tốt nghiệp Đại học Văn hóa Hà Nội khoa Viết văn – Báo chí được 2 tháng, Hường vừa bước vào tuổi 23 thì được chẩn đoán mắc ung thư máu thể hiếm, cuối tháng 12/2020. Ước mơ và đam mê đầy hoài bão buộc phải tạm khép lại, thay vào đó là những chuỗi ngày sống trong bệnh viện.

Hường được biết đến là cây viết của một trang Fanpage nổi tiếng của Hà Nội. Em hay viết về tình yêu, về những niềm vui em chắt chiu để mang sự lạc quan đến những người xung quanh. Nhưng chẳng ai biết rằng, sau những dòng chữ màu hường đó là tuổi thơ khó khăn với mẹ.

Bạn bè, thầy cô tiếc thương chàng trai 23 tuổi qua đời vì ung thư máu: Cuộc đời này em đã đủ rực rỡ và làm những điều phi thường rồi! - Ảnh 1.

Em Đỗ Danh Hường trong ngày tốt nghiệp hồi tháng 11 năm ngoái. 2 tháng sau, em nhận kết quả mắc ung thư máu thể hiếm

Bố mẹ ly hôn khi Hường mới lên 3. Hai mẹ con ôm nhau về quê ngoại, xin bác gái nương tựa. Năm em học cấp 2, mẹ mắc bệnh trầm cảm, không làm được việc nặng, chỉ quẩn quanh ở nhà với mấy sào ruộng. Bà phải uống thuốc quanh năm, thương con nhưng cũng đành bất lực.

Theo phác đồ điều trị, để có thể hóa trị, Hường cần ít nhất 2 tỷ “đối đầu” với cuộc chiến cam go này. “Căn bệnh nhà giàu” khiến em chùn bước, nói với mẹ, “hay là mình về nhà đi, đến đâu thì đến!”. Bà đã luôn động viên Hường, rằng “Mẹ sẽ nghĩ cách, con yên tâm!”. Hường thực sự không muốn mẹ khổ, không muốn chứng kiến cảnh vào giờ trưa, bà phải chạy vội xuống cổng viện, đưa tờ giấy giới thiệu hiến máu, để chờ “xin” máu cho con trai, rồi ăn tạm suất cơm hộp.

Đôi lúc Hường tự hỏi, “tại sao ung thư đến với mình khi mọi thứ chỉ mới chớm bắt đầu. Nếu bệnh đến vào một thời điểm khác, thì có lẽ mình sẽ ít nuối tiếc hơn”. Nhưng chuyện đến, em nghĩ cách tốt nhất là đón nhận. Em đã bình tĩnh hơn, biết đối mặt và chấp nhận, nhờ những lời động viên của thầy cô, bạn bè và người thân. “Có người sống cùng căn bệnh này tận 10, 20 năm cơ mà, mình vẫn kiên cường lắm!”, em tự nhủ.

Hường đã đăng kí hiến tạng, vì em tin “sẽ luôn có cách để tiếp nối một cuộc đời”. Ngày đặt bút kí vào đơn, cũng là giây phút em chẳng còn luyến tiếc điều gì.

Bạn bè, thầy cô tiếc thương chàng trai 23 tuổi qua đời vì ung thư máu: Cuộc đời này em đã đủ rực rỡ và làm những điều phi thường rồi! - Ảnh 2.

Hường (bên trong) nằm chung giường bệnh cùng một bệnh nhân ung thư khác

“Cuộc đời này em đã đủ rực rỡ và làm những điều phi thường rồi!”

Hường ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ. Trên trang Facebook cá nhân của em, bạn bè và thầy cô để lại những dòng chữ cuối cùng tặng em. Mọi người đều chung một cảm xúc, xót thương và đau buồn. Có người còn “giận” Hường vì em chưa kịp hoàn thành lời hứa, đã vội vàng nói lời từ biệt.

“Tay phải nắm tay mẹ, tay trái nắm tay anh… Dường như biết trước được cuộc chia ly mà ai cũng đau đến xé lòng. Tạm biệt người em giàu nghị lực của chị”.

“Chúng ta không thể biết được cuộc đời sẽ đưa tới cho mình điều gì. Nhưng có những chuyện buộc chúng ta phải học cách đón nhận và vượt qua… Biết ơn anh vì tất cả những điều tuyệt vời anh đã làm cho mọi người và cuộc sống này. Mong rằng ở một thế giới khác anh sẽ mạnh khỏe hơn, vui vẻ hơn, bình an hơn và hạnh phúc hơn… Nếu kiếp sau còn có thể gặp nhau, em vẫn gọi anh là ‘bác già’ nhé!”.

“Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thể tin được là chàng trai đó đã mãi ra đi ở tuổi 23. Cậu em mà tôi mãi ấn tượng: thông minh, ngoan ngoãn, lễ phép, hay cười, luôn lạc quan vào cuộc sống và rất cầu tiến, luôn muốn được học hỏi nhiều hơn từ các anh chị đi trước.

Đã biết bệnh tình của em từ rất lâu rồi, và cũng một phần được chứng kiến em đã kiên cường chống chọi với bệnh tật ra sao. Em đã cố gắng phi thường đến thế nào chỉ để muốn sống tiếp những năm tháng ý nghĩa trong cuộc đời.

Có lẽ là một người trong cuộc, em hiểu được giá trị của cuộc sống là như thế nào. Thấy em thường xuyên đăng những bài viết chiêm nghiệm về cuộc đời, về dòng chảy nhân sinh mà lắm lúc lòng tôi lắng lại, không khỏi xúc động.

Từ lúc bàng hoàng cho đến khi thực sự tin là em đã mãi ra đi, tôi cảm thấy sao nhân gian thế sự vô thường đến vậy. Đời người dài là thế ấy mà cũng ngắn ngủi vô cùng. Em đã hết mình với những năm tháng tuổi trẻ ấy rồi, giờ thì yên nghỉ nhé chàng trai! Nếu có kiếp sau, chúc em sẽ mãi tiếp tục sống những năm tháng thanh xuân rực rỡ như em đã từng!”.

Bạn bè, thầy cô tiếc thương chàng trai 23 tuổi qua đời vì ung thư máu: Cuộc đời này em đã đủ rực rỡ và làm những điều phi thường rồi! - Ảnh 3.
Bạn bè, thầy cô tiếc thương chàng trai 23 tuổi qua đời vì ung thư máu: Cuộc đời này em đã đủ rực rỡ và làm những điều phi thường rồi! - Ảnh 4.
Bạn bè, thầy cô tiếc thương chàng trai 23 tuổi qua đời vì ung thư máu: Cuộc đời này em đã đủ rực rỡ và làm những điều phi thường rồi! - Ảnh 5.
Bạn bè, thầy cô tiếc thương chàng trai 23 tuổi qua đời vì ung thư máu: Cuộc đời này em đã đủ rực rỡ và làm những điều phi thường rồi! - Ảnh 6.

Những năm tháng tuổi trẻ tuy ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa của em Hường

“Vì chúng ta không biết khi nào là lần cuối cùng, cho nên không kịp nói ra lời chào từ biệt. Chưa bao giờ chị nghĩ thời gian bên nhau lại ngắn ngủi như vậy. Nhớ hè năm nào nghịch ngợm, chúng ta còn cùng nhau đi hái trộm quả. Nhớ Tết năm ấy em lên Đại học, mình cùng đi xin chữ cầu cho em thi thuận buồm xuôi gió. Nhớ những buổi họp mặt gia đình chị em vừa rửa bát, vừa tâm sự những câu chuyện nhỏ nhoi về cuộc sống, cùng những câu hát em ngân nga… Chị chưa bao giờ khen em hát hay, nhưng giờ cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Tối qua chưa ngủ, em còn hát ‘Em ơi Hà Nội phố…’ Chị biết em nhớ về Hà Nội, em yêu Hà Nội qua những bài viết của mình.

Sáng nay chị đi, em vẫn tỉnh táo mở mắt nhìn chị, ăn uống cũng khá hơn. Chị đã nghĩ phép màu đã đến… Vậy mà mọi chuyện sao quá nhanh… Chị vẫn chưa thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Người ta thường nói, khi cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra. Chị tin rằng cánh cửa thiên đường sẽ mở rộng chờ em… Ngủ ngon em nhé”.

“Cậu thích đồ ngọt, không phải người ăn cay. Không ham vui mà quên đi công việc hàng ngày. Ông bạn của tôi là người luôn kiên cường kể cả khi mọi điều khó khăn dồn dập đến. Không nản dù bệnh tật bên cạnh. Vẫn cười dù bản thân là người khó khăn nhất. Mạnh mẽ đủ rồi, tâm huyết, lắng lo đủ rồi. An nghỉ nhé!”.

“Giận đến chảy nước mắt đây này, em Hường ơi. Thầy giận thầy, chứ không giận trò đâu!

Bao lâu mới có đứa học trò ngoan như em.

Bao lâu mới có đứa học trò khiêm nhường, trong sáng và hồn hậu đón nhận cơ hội học hỏi mà không tính toán như em!

Bao lâu mới có đứa lớp trưởng mẫn cán vì trường, vì lớp, vì bạn như em!

Bao lâu mới có đứa thanh niên giỏi giang, ham lao động, dạn cống hiến như em!

Bao lâu mới có đứa học trò không hờn, không bực, không trách móc gì thầy kể cả lúc thầy ‘khó ở’ nhiều khi!

Dù chỉ là giáo viên môn học, nhưng thầy tin cũng đủ hỉ nộ ái ố với lớp của trò! Thầy quý em lắm. Giờ trò đi xa mãi rồi, thầy giận thầy không cách nào níu được trò ở lại với đời, đặng cống hiến và hưởng thụ cuộc sống tươi xanh này!

Thôi, đi an yên và hết đau đớn em nhé, mang theo màu xanh mãi trong ánh mắt trong trẻo chẳng mấy khi mở ngước lên rất đặc trưng của trò! Sẽ còn nhắc nhiều về em cho mỗi lớp về sau…

Vĩnh biệt em Đỗ Danh Hường!”.

Bạn bè, thầy cô tiếc thương chàng trai 23 tuổi qua đời vì ung thư máu: Cuộc đời này em đã đủ rực rỡ và làm những điều phi thường rồi! - Ảnh 7.

Vĩnh biệt em Đỗ Danh Hường – chàng trai ngoan ngoãn và đa tài

“Trăm năm mới trọn kiếp người, 23 xuân xanh em cũng qua 1 kiếp. Hãy ra đi thanh thản em nhé. Cầu mong ở thế giới bên kia em sẽ không phải chịu bất cứ nỗi buồn, niềm đau nào nữa.

Cảm ơn tất cả mọi người đã chung tay chia sẻ với em Hường trong suốt thời gian qua. Chúng ta đã không thể làm nên điều kì diệu để giữ em ở lại cuộc đời này. Nhưng tin chắc rằng những tình cảm tốt đẹp của mọi người đã cho em cảm nhận được sự quan tâm, chăm sóc, yêu thương như thế nào; đã cho em thấy cuộc sống này còn rất nhiều tấm lòng ấm áp, rất nhiều tốt đẹp. Cảm ơn tất cả mọi người”.

“Từ nay em sẽ thay anh viết nhé. Nối dài những câu chuyện tình anh muốn kể, thay anh viết tiếp về Hà Nội chật hẹp, về Hà Nội nhiều âu lo nhưng vẫn đẹp thơ mộng trong đôi mắt đỗi si tình của Hường. Vì ở đâu đó chúng ta chung một khuông nhạc, cùng một nhịp điệu và những lời tâm tình đôi lúc cũng tương đồng nhau đến lạ.

Em muốn mọi người đọc đôi ba dòng đầu đã nhận ra nét mực của Hường viết, yêu Hường và thương Hường. Và nếu có thể, em cũng mong sau này mọi người đọc được đôi ba dòng em hàn huyên, tâm sự về những mảnh tình chẳng kể đau buồn hay hạnh phúc, về Hà Nội, về một góc phố hay về những mùa hoa nở đều sẽ ngờ ngợ như đang đọc bài của Hường”.

“Em không cần tiếc nuối gì thanh xuân vì thanh xuân của em thật đẹp: ngoan ngoãn, học giỏi, chăm chỉ, nhiệt huyết và đam mê em trải hết rồi. Đọc những dòng thầy cô bạn bè viết về em, chị và gia đình mình tự hào lắm. Còn mẹ, em cũng yên tâm nhé, cả nhà mình sẽ thay em chăm sóc cô. Em cứ vui vẻ an yên, tiếp tục với đam mê viết văn – viết tiếp ước mơ của mình nhé.

Mạnh mẽ lắm, chị về vẫn nhận ra chị này. Chị với cô cho ăn hết nửa hộp yến này, cứ đòi cầm tay mẹ, nói yêu mẹ, còn cười tươi chào mọi người trước khi đi cơ mà. Em luôn mang lại năng lượng tích cực cho mọi người thế đấy, thương nhớ em Hường của cả nhà”.

Chuyện của những ngày sau…

Những tháng ngày trước đó, Hường viết trên trang cá nhân, rằng:

“Những ngày sau, bạn có thể thấy mình với mái đầu trọc lóc vì xạ hay hoá trị.

Những ngày sau, bạn có thể thường xuyên bắt gặp mình ở Viện Huyết học hoặc một cơ sở điều trị ung thư nào đó.

Những ngày sau, có thể bạn sẽ ít thấy mình viết những mẩu chuyện tình dễ thương hay nhiều điều mơ mộng của Hà Nội.

Những ngày sau, dù bạn gặp mình trong hình hài, thể trạng nào, thậm chí là qua di ảnh…

Thì, hãy cứ tin rằng mình đã, đang sống hết mình cho chính mình và những con người đã đổ mồ hôi, rơi nước mắt vì mình”.

Hường ra đi, hoàn cảnh gia đình khó khăn, người mẹ đơn thân từ nay một mình chống chọi với căn bệnh trầm cảm.

Mọi sự giúp đỡ, đồng hành cùng mẹ em Hường trên hành trình phía trước, quý độc giả có thể gửi về số tài khoản: 21210000478771 – Ngân hàng BIDV, chi nhánh Tây Hồ (Hà Nội). Chủ tài khoản: Đỗ Danh Hường.


Minh Nhân

Doanh nghiệp và tiếp thị

Tin liên quan