1 cuộc hội thoại, đọc xong nhiều người sẽ giật mình ngẫm lại bản thân trước khi thức tỉnh

Có một thanh niên nọ lúc mới bắt đầu đi làm đã gặp rất nhiều chuyện khó khăn không thuận lợi nhưng mãi không tìm ra cách nào giải quyết.

Cậu ta nghe nói gần chỗ mình ở có một trí giả rất thông tuệ, có thể giúp rất nhiều người giải đáp những thắc mắc nghi ngờ trong lòng nên cũng đến để xin thỉnh giáo.

Sau đây là cuộc hội thoại giữa hai người họ.

Chàng thanh niên: Khi gặp phải chuyện không như mong muốn trong công việc, ta nên chịu thiệt để để giúp đỡ người khác hay là đứng lên phản kháng?

Trí giả: Buông bỏ.

Chàng thanh niên: Khi mất đi một thứ gì đó, có nhất thiết phải đòi lại không?

Trí giả: Vật có thể mất đi chứng tỏ nó chưa thực sự thuộc về cậu, không cần phải tiếc nuối, càng không cần phải đuổi theo để đòi lại.

Chàng thanh niên: Mãi mãi nên được hiểu như thế nào?

Trí giả: Rất nhiều người cho rằng mãi mãi là một thứ gì đó rất xa xôi, nhưng có những lúc nó ngắn ngủi đến mức chúng ta không thể nhìn thấy.

Chàng thanh niên: Khi cuộc sống quá mệt mỏi, làm thế nào để thư giãn?

Trí giả: Cuộc sống mệt mỏi chỉ có một nửa nguyên nhân là do sinh tồn, phần lớn nguyên nhân còn lại đến từ dục vọng và sự so sánh.

Chàng thanh niên: Chúng ta nên nắm bắt hôm qua và hôm nay thế nào?

Trí giả: Đừng để những gì thuộc về hôm qua ảnh hưởng đến ngày hôm nay của cậu.

Chàng thanh niên: Nên cư xử thế nào vời bản thân và những người xung quanh?

Trí giả: Đối xử với bản thân, hãy đối xử tốt một chút vì cuộc đời này không dài như ta tưởng, cũng đối xử với những người xung quanh tốt một chút bởi vì có thể kiếp sau chúng sẽ không gặp được nhau nữa.

Chàng thanh niên: Ông nghĩ thế nào về phép lịch sự?

Trí giả: Nói xin lỗi là thể hiện một sự chân thành, không có gì thể hiện sự phong độ. Nhưng khi bạn bày tỏ sự  chân thành mà không được đáp lại bằng sự phong độ, điều ấy thể hiện đối phương  là một người thiếu học thức và thô lỗ.

Chàng thanh niên: Làm thế nào để xác định rõ mục tiêu của bản thân?

Trí giả: Nếu cậu biết bản thân muốn làm gì, nên đi đâu về đâu, vậy thì mọi người trên thế giới này đều sẽ nhường đường cho cậu.

Chàng thanh niên: Làm thế nào để cân bằng giữa niềm vui và nỗi buồn?

Trí giả: Mỗi người chỉ có một trái tim trong đó như có hai căn phòng vậy. Một bên là sự vui vẻ bên còn lại là nỗi buồn, bởi vậy hãy nhớ đừng cười quá lớn tiếng, nếu bạn không sẽ làm nuỗi buồn ở phòng bên cạnh tỉnh giấc.

Chàng thanh niên: Ông cảm thấy thế nào với những người luôn thích oán giận?

Trí giả: Có nhiều người luôn tự cho rằng bản thân đang nghĩ cách để giúp đỡ người khác. Nhưng thực tế họ chỉ đang suy tính cho bản thân mình.

Chàng thanh niên: Như thế nào mới được gọi là “Làm đến nơi đến chốn”?

Trí giả: Chỉ cần chân bạn vẫn đứng trên mặt đất thì đừng tự xem thường bản thân, chỉ cần cậu vẫn còn sống trên đời này thì đừng coi bản thân là gì đó quá to lớn.

Chàng thanh niên: Nhiều người nói rằng tình yêu sẽ phai nhạt dần theo thời gian,  ông nghĩ sao về chuyện này?

Trí giả: Tình yêu khiến con người ta quên đi thời gian nhưng thời gian cũng có thể khiến con người quên đi tình yêu.

Chàng thanh niên: Phải làm sao nếu hai người yêu nhau lại không thể ở bên nhau?

Trí giả: Nếu đã không thể ở bên nhau thì đừng quá miễn cưỡng vì đời người chớp mắt sẽ trôi qua.

Chàng thanh niên: Theo một cách nào đó tôi đã gặp được người mình yêu, nhưng tại sao cô ấy lại không chấp nhận tình yêu của tôi?

Trí giả: Không phải mọi cuộc gặp gỡ đều có kết quả và không phải tất cả mọi kết quả đều được sắp xếp từ trước.

 1 cuộc hội thoại, đọc xong nhiều người sẽ giật mình ngẫm lại bản thân trước khi thức tỉnh - Ảnh 1.

Chàng thanh niên: Tôi phải làm gì mới khiến cô ấy chấp nhận tình yêu của tôi?

Trí giả: Tình yêu không phải đồ vật, không phải cứ bỏ ra nhiều tiền một chút là sẽ có được. Cho dù bạn có đánh đổi mọi thứ bạn có nhưng nếu không có duyên thì vẫn là không có duyên.

Chàng thanh niên: Tương lai không có cô ây tôi biết phải làm sao đây?

Trí giả: Quá khứ không có cô ấy ở bên, không phải cậu vẫn sống tốt đến bây giờ sao.

Chàng thanh niên: Tại sao nhan sắc của phụ nữ lại không thể tồn tại mãi?

Trí giả: Đó chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn vốn dùng để che giấu thế tục. Trên đời này không có gì đẹp hơn một trái tim thuần khiết đáng yêu.

Chàng thanh niên: Tại sao tôi lại nghèo như vậy?

Trí giả: Vì cậu chưa học được cách cho đi.

Chàng thanh niên: Làm thế nào để cho đi khi tôi chẳng có gì cả?

Trí giả: Một người cho dù không có bất cứ thứ gì cũng có thể tặng cho người khác một thứ gì đó bằng nhiều cách, đơn giản như hãy mỉm cười khi giúp đỡ người khác; nói những lời an ủi khen ngợi cổ vũ nhiều hơn; mở lòng hơn, đối xử hòa nhã gần gũi hơn với mọi người; dành cho ngưới khác ánh mắt thân thiện hơn; giúp đỡ người khác bằng hành động cụ thể; nhường chỗ ngồi cho người khác khi tham gia giao thông công cộng hoặc cho người khác ở nhờ trong nhà của mình…

Từ cuộc hội thoại giữa chàng trai và vị trí giả, bạn có thấy bản thân cũng từng trải qua những chuyện tương tự không? Hãy chia sẻ nếu bạn thấy câu chuyện này ý nghĩa và thiết thực!


Khánh An

Tin liên quan