Chiếc bình trống rỗng
Hồ ly và khỉ con đã mấy ngày rồi chưa có gì vào bụng, thế là chúng liền đi cầu xin thiên thần ban cho chúng một ít đồ ăn.
Thiên thần nói: “Ở đây có hai chiếc bình, một bình chứa đầy đồ ăn và một bình trống không, các ngươi hãy chọn một cái đi.”
Hồ ly nghĩ một chút liền nói: “Tôi đoán hai chiếc bình này đều trống không.”
Một chiếc bình liền mở miệng nói chuyện: “Tôi có phải là bình không đâu!”
Hồ ly vừa nghe xong liền ôm cái bình bên cạnh chiếc bình vừa nói chuyện lên, bên trong quả nhiên chứa đầy đồ ăn ngon.
Nhìn khỉ con có vẻ không hiểu đang đứng bên cạnh, hồ ly cười nói: “Chiếc bình không mới sợ người ta nói mình là chiếc bình không.”
Đạo lý:
Con người càng thiếu thứ gì thì càng để ý thứ đó. Bên trong trống rỗng, trái tim không đáy mới cần phải chứng minh bản thân mình qua lời nói. Còn người có “hàng” thật sự thì sẽ không quan tâm người khác nói gì về mình.
Bà lão và bức tường
Một bà lão đang nhìn qua bức tường cao cách đường lớn không xa, bà luôn có cảm giác bức tường đó sẽ đổ ngay lập tức.
Khi thấy có người muốn đi về phía đó, bà sẽ nhắc nhở họ rằng: “Bức tường đó sắp đổ rồi, đi cách xa nó một chút nhé.” Người qua đường lại không thèm để ý đến lời nhắc nhở của bà lão, vẫn nghênh ngang đi qua đó, song cuối cùng bức tường vẫn không đổ xuống.
Ảnh minh họa.
Bà lão vô cùng tức giận: “Tại sao lại không nghe lời của tôi thế?” Mỗi lần nhìn thấy có người đi qua thì bà lão lại không nhịn được nên đều nhắc nhở họ.
Đến ngày thứ 4, bà lão cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều rồi, liền đi đến dưới chân bức tường quan sát kỹ xem thế nào. Chính vào lúc này bức tường đột nhiên đổ xuống, bà lão bị chôn vùi trong đống gạch đá tro bụi, tắt thở và qua đời.
Đạo lý:
Đối với mỗi người, trong cuộc sống luôn luôn tồn tại tai nạn và rủi ro. Có rất nhiều lúc, nhắc nhở người khác là một điều dễ dàng nhưng nhắc nhở bản thân lại là một điều khó khăn. Và những nguy hiểm thường xảy ra vào lúc chúng ta lơ là và mất cảnh giác nhất.
Thiên tài và Tử Thần
Có một vị thiên tài biết được rằng Tử Thần đang tìm kiếm mình, vì bảo vệ tính mạng bản thân anh ta đã sử dụng kỹ thuật vô tính (bắt chước) phục chế ra 12 nhân bản của mình.
Sau khi Tử Thần tìm được anh ta thì phải đối mặt với 13 người giống nhau như đúc, nhất thời Tử Thần không thể phân biệt được đâu mới là người thật nên đã hậm hực bỏ đi.
Nhưng không lâu sau đó, Tử Thần đã nghĩ ra một cách hay dùng để phân biệt thật giả.
Ảnh minh họa.
Tử Thần gọi 13 người giống nhau như đúc đến, nói với họ rằng:
“Xin chào, ngươi quả thật là một thiên tài, có thể tạo ra những nhân bản gần như hoàn mỹ như vậy, nhưng thật không may là ta đã phát hiện ra tác phẩm của ngươi xuất hiện một khiếm khuyết rất nhỏ rồi.”
Câu nói còn chưa dứt thì vị thiên tài kia đã nhảy cẫng lên lớn tiếng biện bạch: “Không thể nào! Kỹ thuật của tôi vô cùng hoàn mỹ! Khiếm khuyết ở chỗ nào hả?”
“Chính là anh ta!” Tử Thần nhanh tay bắt người nói chuyện lại và đưa anh ta đi mất.
Đạo lý:
Ai cũng sợ bản thân bị coi thường, ai cũng có khát vọng được khẳng định bản thân. Cũng giống như chúng ta có thể thản nhiên hưởng thụ sự khen ngợi, nhưng lại không thể bình tĩnh chấp nhận những lời lẽ phê bình. Đây là điểm yếu của con người và chính vì điểm yếu này mà có đôi lúc, một câu chất vấn đơn giản cũng có thể xé rách tất cả vẻ ngụy trang của một người.