Sẵn sàng mua chiếc túi vài ngàn đô, nhưng tài khoản tiết kiệm 0 đồng: Căn bệnh đốt tiền mua sĩ diện ảo khiến không ít người trẻ bê bết

Mọi người chỉ có thể sử dụng những thứ đắt đỏ để chứng minh cho người khác thấy giá trị của bản thân mình. Nhưng lòng tham của con người là không đáy, mua được thứ này họ lại muốn nhiều thứ khác và không có điểm dừng. Bạn cũng nên hiểu rằng luôn có những người có đồ đắt hơn bạn nên hãy cân nhắc trước khi đua đòi theo họ. Khi bạn mua một chiếc túi LV thì điều này chứng minh rằng bạn cũng có thể sống một cuộc sống tốt, nhưng không có nghĩa là bạn là người có mức sống cao và sành điệu nhất.

-01-

Mọi người phàn nàn rằng: Những cuộc vui chơi với bạn bè ngày càng trở nên buồn tẻ vì gặp nhau không phải để hỏi thăm mà là để chụp hình sống ảo và khoe mẽ. Điều kiện đầu tiên để chọn quán luôn là “view đẹp để chụp hình”.

Bạn học cũ của tôi chụp ảnh nhóm, lúc nào cũng vô tình để lộ dây chuyền vàng, đồng hồ và nhẫn đắt tiền. Có thể thấy việc thể hiện rằng mình “có thể sống tốt hơn trong nhóm bạn bè” đã trở thành tiêu chí mua sắm của nhiều người vì bản tính con người vốn không muốn bản thân thua thiệt so với bất kì ai. Chỉ cẩn chăm chút bản thân một tí sẽ khiến người khác ghen tị, như vậy họ đã mãn nguyện rồi, còn cuộc sống thực tế chỉ mình bản thân mình biết thôi, có ai biết nữa đâu mà sợ.

Bỏ tiền mua đồ đắt đỏ cốt chỉ để khoe mẽ với người khác có đáng không nếu lương tháng chỉ vài triệu đồng?

Sẵn sàng mua chiếc túi vài ngàn đô, nhưng tài khoản tiết kiệm 0 đồng: Căn bệnh đốt tiền mua sĩ diện ảo khiến không ít người trẻ bê bết - Ảnh 1.

Trước đây tôi có xem một đoạn video, trong đó một anh diễn viên phụ lo lắng vì sợ bị người khác vạch mặt rằng anh nghèo khổ nên anh ấy mặc một bộ đồ duy nhất đi làm hàng ngày và để che đậy bí mật này, anh cố gắng làm cho người khác thấy rằng anh ấy rất giàu có. Anh đã nói dối trước mặt đồng nghiệp rằng anh ta đã mua mười bộ quần áo giống hệt nhau và thay chúng mỗi ngày. Khi không đi làm, anh ấy thường mặc áo phông bạc màu và quần thể thao cũ. Trước mặt người khác, anh phải che đậy mình bằng những lời nói dối và ngụy trang.

Dù ít hay nhiều, ai cũng đã từng có những giây phút phù phiếm như vậy. Trước khi đi làm, có lẽ tôi cũng từng như thế: Tôi để dành tiền lương của những tháng đầu tiên và sắm cho mình một chiếc túi sang trọng. Thời sinh viên, tôi đầy ảo tưởng về cuộc sống phồn hoa đô thị. Tôi mong muốn có được một tấm vé để bước vào thế giới sang trọng thông qua một chiếc túi, một chiếc đồng hồ hoặc một chuỗi dây chuyền.

So với những thay đổi về kinh nghiệm và tính khí, sự thay đổi về vật chất thường trực tiếp hơn.

Có một cô gái, để đến một nhà hàng cao cấp dự sinh nhật, cô đã nghiến răng mua trả góp một chiếc váy đắt tiền. Khoảnh khắc đứng trước gương cầm váy mà cô ngẩn ngơ, dường như giấc mơ của cô đã thành hiện thực. Một tâm lý như vậy đều được bộc lộ trong các chi tiết nhỏ.

Nhiều người thích thú với cảm giác giá trị mà hàng hóa mang lại cho họ. Theo đuổi những phong cách mới thời thượng nhất, chụp những mẫu giống hệt của những người nổi tiếng, book phòng tại các khu nghỉ dưỡng dành cho người nổi tiếng trên Internet và quan tâm đến các thương hiệu tên tuổi… Trong kinh tế học, tâm lý này có một định nghĩa đặc biệt gọi là “tiêu dùng dễ thấy”: Mọi người nghĩ rằng của cải vật chất của họ xác định hình ảnh của họ trước công chúng và có thể che giấu những khuyết điểm của họ. Những người thiếu tự tin và cảm giác an toàn tuyệt vọng nắm bắt con đường tắt này để có được sự tán thành và ngưỡng mộ của người khác.

Sẵn sàng mua chiếc túi vài ngàn đô, nhưng tài khoản tiết kiệm 0 đồng: Căn bệnh đốt tiền mua sĩ diện ảo khiến không ít người trẻ bê bết - Ảnh 2.

-02-

Trong vòng bạn bè, ai đó khoe cây son hàng hiệu vừa mua, điều người đó muốn gửi gắm không phải là “Tôi mua một sản phẩm”, mà là “Tôi có đủ tài chính để dùng son hàng hiệu”. Rõ ràng có những món chẳng bao giờ dùng đến nhưng vẫn bấm trả tiền vì đơn giản là nó đang hot và thời thượng. người dùng kiểu này phần lớn là đang mắc bệnh sĩ.

Tâm lý tiêu dùng để người khác trầm trồ làm mất đi giá trị thiết thực của những món đồ và cảm giác trải nghiệm cuộc sống mà chúng mang lại. Chất lượng cuộc sống mà bạn nghĩ đã được cải thiện vốn chỉ còn lại một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Thực ra, nâng cấp tiêu dùng thực sự nghĩa là tiêu tiền ở những nơi hợp lý mà người khác không nhìn thấy chứ không phải tiêu tiền vì mong muốn có được sự ngợi khen của người khác.

Có một câu nói đáng suy ngẫm: “Một cuộc sống đúng nghĩa là được sống với chính mình” Trong kinh tế học, con người được định nghĩa là “những người kinh tế” hợp lý. Hiệu suất của tính hợp lý là biết sử dụng khả năng của bản thân để tối đa hóa tiện ích cá nhân. Tất cả các hành vi và hoạt động của một người nên nhằm mục đích làm cho chính mình hạnh phúc và hài lòng hơn là đễ người khác hài lòng vì độ “chịu chi” cuả mình.

Con người là “động vật xã hội” nên việc quan tâm đến ánh mắt của người khác là một trạng thái bình thường của tâm trí. Nhưng càng lớn lên, việc tiêu tiền ở những nơi mà người khác không thể nhìn thấy khiến nhiều người cảm thấy thích thú. Việc tiêu dùng thực sự có giá trị là làm cho bản thân thoải mái và dễ chịu hơn thay vì dùng số tiền vất vả mới kiếm được để đan một chiếc lồng nạm vàng và nhốt mình trong đó. Người trưởng thành có thể tiêu tiền thực sự làm điều này.

Có một phóng sự mang tên “Phong cách sống của thanh niên 9X” cho thấy: Thế hệ trẻ có xu hướng tiêu tiền mạnh tay hơn và việc sở hữu một số mặt hàng có thương hiệu nổi tiếng không có nghĩa là biểu hiện của một cuộc sống chất lượng cao. Sự phong phú về vật chất không còn là mục tiêu duy nhất của cuộc sống, mà là mục tiêu theo đuổi chất lượng cuộc sống.

Ngày nay, người trưởng thành ngày càng xa xỉ: Nạp hàng trăm thậm chí hàng triệu đồng vào game để có được hạnh phúc trong thế giới ảo hay chi vài triệu đồng và một bộ quần áo chẳng bao giờ động đến chỉ vì bộ quần áo đó đang hot. Với họ, sẵn sàng bỏ ra hàng chục nghìn đô la để mua một món đồ gì đó. Nhưng đối với những nhân viên văn phòng đã bị kiệt sức trong một tuần thì cuối tuần, họ chỉ ước có thể nằm dài trên ghế sofa và xem phim một cách thoải mái. Hạnh phúc như vậy không thể đo bằng giá tiền.

Sẵn sàng mua chiếc túi vài ngàn đô, nhưng tài khoản tiết kiệm 0 đồng: Căn bệnh đốt tiền mua sĩ diện ảo khiến không ít người trẻ bê bết - Ảnh 3.

-03-

Một số người muốn đi theo lối tắt “giả làm người thuộc giới thượng lưu” để thay đổi vận mệnh của họ, nhưng một số người đã rơi vào cái bẫy không đáy của xã hội hàng hóa. Một khi đã sa chân vào dòng xoáy đua đòi thì người đó chỉ có thể tiếp tục chứ không thể dừng được.

Bạn mua một thỏi son mới, cảm thấy rằng không có quần áo nào xứng đáng với son này cả, vì vậy bạn chọn mua đầm váy đang hot của tháng. Bạn cảm thấy rằng giày đã lỗi thời, không phù hợp với váy, phải mua giày mới, thay đổi kiểu tóc và vóc dáng của bạn. Bạn uốn tóc, thay đổi mọi thứ vốn dĩ bạn chưa từng thử. Nhưng bạn lại không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của các món ngon. Cuối cùng, cơ thể không thể ốm, quần áo không hợp thời trang, kiến ​​thức không hơn người khác và bạn sẽ bị bạn bè so sánh trên mạng xã hội vì thói “trưởng giả học làm sang” của chính mình. Sau đó, bạn phản đối dư luận trong việc so sánh trực quan mỗi ngày và luôn tìm thấy những thiếu sót của riêng mình.

Cuối cùng, để giảm bớt lo lắng và bịt miệng lũ bạn hay soi mói, bạn chỉ còn cách mua hàng và mua hàng.

Có một bài báo đã viết: Toàn xã hội đã trở nên tốt đẹp hơn, và ý nghĩa hơn nhưng mọi người ngày càng có thể cảm thấy những thiếu sót của chính họ. Hầu hết mọi người bình thường không tham gia với tư cách là người tham gia, mà là sự chấp nhận thụ động. Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là cải thiện tính thẩm mỹ của bạn và không đánh mất bản thân theo cái miệng của người khác.

Tại thời điểm này, để phản ánh trình độ cao thực sự của một người là thấy trình độ thẩm mỹ cao của anh ta, đòi hỏi sự tích lũy lâu dài về kiến ​​thức và kinh nghiệm, những điều này không thể có được bằng tiền.

Có thể cuộc sống của bạn được thiết lập bởi mong muốn và kì vọng của người khác nhưng hãy suy xét và quyết định, bởi chỉ có bạn mới quyết định đẳng cấp của chính mình


Tịnh Kỳ

Theo Doanh nghiệp và Tiếp thị

Tin liên quan